Suy ngẫm: Tiền và hư hỏng
Mọi người nghĩ chính tiền làm hư hỏng mọi người. Thực tế thì không phải như vậy, tiền đơn giản cho cơ hội thôi. Người nghèo trông tốt thế; nó không phải vậy đâu. Cứ để cho họ trở thành giàu và thế rồi xem... mọi tốt lành của người đó biến mất. Thực ra người mới giàu còn nguy hiểm hơn những được sinh ra đã giàu, bởi vì những người được sinh ra đã giàu đã được quen với giàu có.
Bề ngoài dường như là tiền làm hư hỏng, nhưng nếu bạn đi sâu vào phân tích, không phải tiền làm hư hỏng đâu - người này bao giờ cũng đã hư hỏng rồi. Tiền chỉ cho cơ hội thôi; tiền không thể làm hư hỏng được. Nếu bạn bị hư hỏng, thế thì tiền cho bạn cơ hội để làm điều mà bạn bao giờ cũng muốn làm nhưng đã không có khả năng làm.
Câu chuyện thứ nhất: Nhà vua và Tể tướng
Tương truyền, một tể tướng của một nhà vua đã tích trữ nhiều của cải bất hợp pháp, đằng sau lưng nhà vua; tới mức ông ta trở thành người giàu nhất nước. Một ngày nọ, nhà vua đi tới và biết về điều đó.
Nhà vua gọi tể tướng tới và nói, "Khanh đã phục vụ trẫm tốt tới mức trẫm không thể trừng phạt khanh được bởi phục vụ của khanh và thành kính của khanh, nhưng khanh đã lừa dối và khanh đã tích trữ của cải bất hợp pháp. Trẫm sẽ không trừng phạt khanh đâu - khanh từ chức đi và rời khỏi đất nước của trẫm và đi tới bất kì chỗ nào khanh muốn tới."
Tể tướng nói, "Trước khi thần ra đi thần xin đề xuất một điều. Bây giờ thần đã có tất cả mọi thứ thần cần, thực ra còn nhiều hơn là thần cần, nếu bệ hạ bổ nhiệm người khác làm tể tướng, người đó sẽ phải tích trữ của cải lần nữa. Người đó sẽ làm hại bệ hạ hơn. Bây giờ thần không cần làm hại bệ hạ chút nào."
Nhà vua hiểu ra vấn đề, Ông đã không loại người này ra nữa. Ông ta nói, "Điều đó đúng, khanh đã làm bất kì điều gì khanh có thể làm, cho nên tại sao đem người mới vào? Và người đó sẽ đi qua toàn bộ quá trình này lần nữa, điều đó đúng."
Cứ để người nghèo trở thành giàu và thế rồi xem điều xảy ra: mọi giản dị của người đó sẽ biến mất và mọi khiêm tốn của người đó cũng biến mất.
Câu chuyện thứ hai: Con chó biết nói
Một người có một con chó biết nói. Một hôm khi ông ta khát ông ta đi tới quán rượu cùng con chó của mình và cá với người đứng quầy rằng nếu con chó của ông ta có thể nói thì ông ta sẽ được uống bia không mất tiền.
Người đứng quầy đồng ý, vẫn biết rằng chẳng có chuyện con chó sẽ nói được. Anh ta hỏi con chó ông chủ nó thích loại bia nào.
"Bia Budweiser," con chó đáp, và người đứng quầy giật mình phải trả bia.
Thế rồi ba người trong số họ - người đàn ông này, người đứng quầy, và con chó - mắc vào cuộc đối thoại náo nhiệt. Con chó ăn lạc trong khi hai người uống rượu. Đến một điểm nào đó người đứng quầy nói rằng anh ta bị đau đầu nhưng lại hết mất thuốc aspirins.
"Con chó của ông có biết chạy việc vặt không?" anh ta hỏi.
"Chắc chắn," người này đáp. Thế là người đứng quầy đưa cho con chó năm đô la và bảo nó đi ra hiệu thuốc để mua aspirins.
Con chó không quay về. Hai người này đợi hoài mà con chó không quay lại, ông chủ của nó đi ra ngoài tìm. Ông ta đi vào thành phố cho tới khi ông ta phát hiện ra con chó trong ngõ hẻm tăm tối đang vác trên vai một con chó khác.
"Trời!" ông chủ kêu lên. "Mày làm cái chết tiệt gì thế? Đây là lần đầu tiên mày đã làm loại việc này đấy!"
"Tôi biết chứ," con chó hổn hển vẫn mang con chó kia trên lưng. "Tôi bao giờ cũng muốn làm, nhưng tôi chưa bao giờ có tiền trước đây!"
Không phải là tiền làm hư hỏng. Tiền đem vô thức hư hỏng của bạn lên bề mặt, tiền đem cái ác cố hữu của bạn vào hành động. Tiền phơi bày bạn, tiền không làm hư hỏng bạn. Tiền là điều tốt theo một cách nào đó: nó phơi bày mọi người. Nó giống như tia X: nó chỉ ra thực tại của bạn, chân lí trần trụi của bạn.
Sưu tầm:
No comments: